Đọc Lại Cuốn Sách Lối Sống Tối Giản Của Người Nhật Pdf, Sách Lối Sống Tối Giản Của Người Nhật

-

Hai năm trước, cuốn sách này đã biến đổi cuộc đời mình. Lần thứ nhất trong đời, mình nghe biết lối sống buổi tối giản, biết đến khái niệm “minimalism”. Tính từ lúc đó, mình quyết tâm trở nên một minimalist, và ban đầu trải nghiệm một cuộc sống đời thường mới mẻ với phương châm “less is more”.

Bạn đang xem: Sách lối sống tối giản của người nhật

Thời điểm này đánh dấu cột mốc tròn hai năm mình theo xua lối sống tối giản. Và bất chợt mình nhớ lại cho cuốn sách đó. Vào kí ức của mình, đây là một cuốn sách khôn xiết “kích thích”, cùng nó chắn hẳn đề nghị rất cuốn hút đến mức khiến mình phải đổi khác hoàn toàn lối sống lúc đó. Nhưng mà mình ko nhớ rõ từng nội dung và chi tiết cụ thể trong cuốn sách. Vày vậy mình nghĩ đó là thời điểm phù hợp để đọc lại, để suy ngẫm về ngôn từ cuốn sách dưới góc nhìn của một minimalist, chứ chưa hẳn là của một người chưa chắc chắn gì về lối sống về tối giản y như mình cách đây 2 năm.

Biết đâu lưu ý đến của mình về cuốn sách này khác hoàn toàn so với hai năm trước? Biết đâu, mình lại thấy ko thích nội dung cuốn sách? Vì vậy, trước lúc đọc lại, tôi đã nghĩ trong đầu về ấn tượng hiện tại của mình đối với cuốn sách này.

“Hmm. Như bản thân nhớ thì sách nói về 55 quy tắc bỏ bỏ. Sách cũng có thể có viết về tư duy về tối giản ở phương diện phi vật chất nhưng ngoài ra nó không quá đặc sắc. Giọng văn của Sasaki hết sức thẳng thắn, bao gồm phần khá phiến diện thì phải. Nói bình thường là mình chỉ nhớ rằng mình bị kích thích bởi cụm trường đoản cú vứt bỏ thôi”. 

À, mình muốn nói rằng đó là bài mình viết giành cho chính phiên bản thân mình. Mình vừa viết vừa suy ngẫm về cuốn sách dưới lập ngôi trường của một minimalist, vậy nên nó vô cùng dài, mà bố cục nó tương đối là rối rắm, có lẽ rằng những bạn mới nghe biết LSTG sẽ cảm xúc khó hiểu khi đọc bài viết này. Bản thân xin lỗi các bạn và mong các bạn thông cảm nhé!

Tiêu đề cuốn sách

Có một điều khiến mình phải suy nghĩ trước lúc mở cuốn sách ra, đó đó là cái tiêu đề. Nguyên nhân mình lại để ý kĩ về tiêu đề như vậy? Đó là cũng chính vì nó khác hẳn so với tiêu đề cội tiếng Nhật, “ぼくたちに、もうモノは必要ない”, dịch đúng nghĩa black thì sẽ là “Chúng ta không còn cần đồ đạc và vật dụng nữa”. Bạn dạng dịch giờ đồng hồ Anh bao gồm tiêu đề dịch khá cạnh bên nghĩa, “Goodbye, things”. Vậy tại sao phiên bản dịch giờ đồng hồ Việt lại là “Lối sống về tối giản của fan Nhật”?

Công nhận là khó để rất có thể dịch tiêu đề gốc sang tiếng Việt sao để cho nó vừa ngắn gọn, tối giản cơ mà vẫn khiến ấn tượng. “Chúng ta không còn cần đồ vật nữa”, tuyệt là “Tạm biệt đồ đạc”, nghe nó tương đối là “chuối”, thú thiệt là nghe nó ko xuôi tai đến lắm. Vậy, bạn Như con gái dịch thành “Lối sống về tối giản của fan Nhật” liệu có tương xứng không?

Câu hỏi ở chỗ này đó là: có phải người Nhật nào thì cũng sống về tối giản hệt như cách nhưng mà Sasaki Fumio sống?

Mình đã tự mày mò cách người Nhật chia sẻ về LSTG trên mạng, cùng thấy xu thế sống buổi tối giản của mình phần như thế nào khá kiểu như với Sasaki Fumio. Họ share một biện pháp rất trực tiếp thắn và đơn giản. Gần như bức ảnh căn phòng ít đồ, với tông màu chủ đạo là màu trắng, kèm từ đó là gần như cảm dìm về cuộc sống đời thường tối giản ít đồ đạc. Chúng ta không nói vô số đến về tối giản trung khu trí giỏi mấy vật dụng phi đồ gia dụng chất, chỉ đối chọi thuần là sống ít đồ vật đạc đưa về cho bọn họ hạnh phúc. Vày thế, các bạn Như nàng dịch như vậy này, theo mình là hợp lý.

Lời mở đầu

“Đồ đạc ít, hạnh phúc nhiều. Cũng chính vì vậy, chúng ta không còn cần đồ vật nữa”.

Sasaki Fumio của thời xưa là một con bạn sống bề bộn và tốt so sánh phiên bản thân với những người khác. Nhưng kể từ khi sống ít đồ vật thì tác giả đã kiếm tìm thấy được hạnh phúc thực sự. Cấp dưỡng đó là một câu nói mang ý nghĩa chất cá nhân:

“Hầu hết con fan ta không hiểu biết nhiều biết gì về hạnh phúc”.

Chỉ bắt buộc đọc lời mở đầu, các bạn sẽ biết được văn phong của tác giả, đó là 1 trong cách viết khá đơn giản, đúng dạng hình “tôi nghĩ thế nào thì viết như thế, còn chấp nhận hay ko là tuỳ từng người”.

Chắc hẳn đọc cho đây sẽ có rất nhiều người nghĩ về rằng, “hạnh phúc của mỗi người khác nhau, quan yếu quy hết về câu hỏi vứt trang bị được. Đây trọn vẹn là một xem xét mang tính cá thể và không có cơ sở”.

Ngày xưa bản thân đọc, thú thiệt là mình không thật để tâm đến các từ “hạnh phúc”, nhưng mà chỉ chăm bẳm nghĩ mang lại chuyện bỏ đồ cùng theo xua một lối sống new thôi. Vày hạnh phúc là một trong những điều nào đó rất mơ hồ, cùng lại thời gian đó mình bao gồm phải là 1 trong minimalist đâu cơ mà hiểu được hạnh phúc của không ít người sống buổi tối giản là như vậy nào.

Còn bây giờ, khi đã là một trong minimalist, thì mình lại hiểu rõ được rằng chính từ những việc vứt đồ đã hỗ trợ mình kiếm tìm thấy được hạnh phúc thực sự, đó là sự quý trọng hầu hết điều giản dị và đơn giản trong cuộc sống. đầy đủ ai theo dõi blog mình từ đầu, chắc chắn rằng các bạn sẽ cảm nhận ra điều đó. Không phải vứt đồ ngừng là bạn cảm thấy niềm hạnh phúc ngay. Bỏ bỏ đồ vật chỉ là một trong những hành động ví dụ của một người sống về tối giản, tuy vậy chính hành vi đó lại giúp bọn họ xây dựng được một bốn duy ưu tiên và lựa chọn phần đông điều quan lại trọng, và đến một lúc nó để giúp ta lựa chọn và ưu tiên được cuộc sống đời thường hiện tại, và chính lúc đó, chúng ta sẽ cảm giác được niềm hạnh phúc thực sự.

Nếu rất nhiều ai không để ý đến kĩ về điều này, thì hẳn sẽ cảm thấy câu nói “nhiều đồ vật không hạnh phúc, buộc phải nếu ít đồ vật sẽ hạnh phúc” nó rất là khó ưa. Nhưng đề nghị đọc mang đến chương sau cuối (chương 5), gồm lẽ bạn sẽ hiểu rõ rộng về hạnh phúc mà Sasaki ước ao nói tới.

Đó, chỉ việc đọc lại từng lời mở đầu thôi mà tôi đã suy ngẫm được rất nhiều điều. Thế bắt đầu thấy, gọi lại một cuốn sách nó vẫn luôn mang về cho ta một cảm giác rất mới mẻ.

Như cố kỉnh nào là bạn sống buổi tối giản?

Người thực sự hiểu rõ cái gì cần thiết với mìnhNgười biết giảm bớt đồ đạc vày những thứ thực sự quan trọng

Trên thực tế, không có tiêu chuẩn chỉnh nào cho tất cả những người sống về tối giản cả. Đây đó là thứ bạn muốn nhấn mạnh. Chế tạo đó, lối sống về tối giản không hẳn là mục đích, mà là 1 phương tiện góp ta thừa nhận rõ đâu bắt đầu là điều đặc trưng thực sự vào cuộc sống. thời xưa lúc đọc, chắc rằng mình sẽ chưa hiểu rõ được phần này. Dịp đó mục tiêu của chính bản thân mình là vứt bỏ đồ vật để biến chuyển một minimalist. Nhưng mà một khi đã trở thành một minimalist, thì bản thân dần nhận biết đây y như là một sự bắt đầu hơn là kết thúc.

Lối sống tối giản đối với mình nó y như một nền tảng, một tiền đề giúp bạn dạng thân hướng tới một cuộc sống thường ngày mới chân thành và ý nghĩa hơn. Nguyên nhân mình không còn đăng nhiều bài xích về minimalism như thời gian đầu new viết blog? Đó là cũng chính vì tâm trí mình bây giờ đã được đậy đầy vì những điều tích cực, bởi những bài toán làm tất cả ý nghĩa, vì những đam mê cơ mà mình bước đầu kể từ lúc sống về tối giản, với mình mong ước được chia sẻ những điều đó trên mảng blog của mình.

Kích ưa thích – quen thuộc – ngán nản

Trong chương 2, Sasaki có giải thích vì sao bọn họ lại luôn luôn muốn phần nhiều thứ bắt đầu mẻ. Tác giả nêu ra lí do nhìn góc nhìn thần tởm học, nhận định rằng hệ thần khiếp con bạn là tổ chức cơ cấu tìm ra sự đổi khác giữa các kích thích. Các bạn cảm thấy kích mê thích với mặt hàng mới, bạn đặt hàng về, thực hiện 1 thời gian thì dẫn đến cảm xúc quen thuộc, phân minh và cuối cùng là chán nản, cố gắng nên bạn muốn tìm tìm sự kích yêu thích mới, bằng cách đi sở hữu sắm.

Có hai sự việc ở đây: vật dụng nhất, đây liệu có phải là một tác dụng của nghiên cứu khoa học? Hay chỉ với suy đoán với tính cá nhân được đúc kết từ chính tay nghề của tác giả? tuy nhiên nghe nó khôn cùng hợp lý, nhưng so với mình thì hình như hơi thiếu thuyết phục. đồ vật hai, nói như Sasaki thì thì đổi thay minimalist có nghĩa là sẽ làm biến đổi kết cấu của hệ thần kinh, có nghĩa là khiến hệ thần kinh tấn công mất đi cái chu trình kích say đắm – không còn xa lạ – chán nản so với những lắp thêm xung quanh? sẽ là thật tuyệt nếu như Sasaki viết ví dụ hơn về hệ thần tởm của một fan sau khi đang trở thành một minimalist.

Thực ra trường hợp đọc tại phần sau thì sẽ có đoạn người sáng tác viết rằng, đối với một người sống về tối giản thì chúng ta vẫn cảm giác được sự kích ưng ý từ chính câu hỏi vứt đồ, cùng gọi đấy là một căn bệnh. Vậy có nghĩa là cơ cấu hệ thần kinh sẽ không còn đánh không đủ cái quy trình kia, nhưng lại sự kích thích giờ đây đã được đưa sang một “thể” mới, từ tải đồ sang vứt đồ. Nghe gồm vẻ hợp lí đấy.

Chương 2 – lan man quá…

Mình đọc lại chương 2 với thấy phần này khá… lan man. Tự Honda đến Bill Gates, nó khiến mạch đọc của bản thân mình có phần bị ngắt lại. Nên đến khi đọc được phần “tóm lại” của người sáng tác từ trang 60 thì bản thân mới triệu tập lại được. Có lẽ rằng hồi xưa mình cũng thấy nó lan man đề xuất đã phát âm lướt qua, chính là lí vì vì sao mình không nhớ mấy về văn bản chương này.

Ở chương 2 này bản thân thấy phần tác giả viết về giá bán trị phiên bản thân cũng tương đối hay cùng đáng để suy ngẫm. Nhưng một lần nữa, Sasaki lại bắt đầu với những mẩu chuyện hơi lạc chút đề như đồ vật đá, vật dụng gốm, nỗi đơn độc của chó mèo, từ bỏ sát,… thiệt ra nó đều phải có mối liên kết, cơ mà vì người sáng tác lại viết tóm lại ở phần sau, vậy cho nên nó sẽ khiến người đọc cảm xúc bị lan man một chút. Nếu còn muốn nắm ý bao gồm của chương 2 này, chắc rằng bạn chỉ việc đọc đúng trang 60, 61, 62, 78, 79, 80, và thêm cả phần đầu chương từ trang 44 cho 50.

Xem thêm: Pin sạc dự phòng xiaomi 20000mah gen 3 18w, pin dự phòng 20000mah gen3 xiaomi sạc nhanh 18w

55 quy tắc vứt bỏ

Nói về 55 phép tắc vứt vứt (kèm thêm 15 luật lệ “nâng cao” thì tôi cũng không có phản hồi gì mấy. Đây là chương mình phát âm kĩ nhất 2 năm trước, bởi vì khi đó cái mình mong muốn đó là một phương thức thực tế nhưng mà mình hoàn toàn có thể áp dụng ngay lập tức mà không phải để ý đến nhiều.

Ở đây bao gồm một vài quy tắc bản thân thấy nó cũng khá là “dị”, đúng chất extreme minimalist, ví dụ như quy tắc 32: phố phường chính là phòng khách bên bạn. Đại khái là người sáng tác vứt không còn mấy bộ chén bát đũa thừa, với nếu có dịp mời bạn bè đến nhà ăn thì tác giả sẽ rủ ra quán nạp năng lượng nào kia gần nhà. Mình lại có suy xét hoàn toàn không giống với Sasaki Fumio. Trường đoản cú hồi sống tối giản thì căn phòng mình trở nên gọn gàng hơn khi nào hết, và điều này lại càng giúp mình có cơ hội để mời chúng ta đến nhà nghịch và ăn uống uống, bởi 1 phần mình có muốn “khoe” thành công dọn phòng, và thêm vào đó cái cảm xúc mời bằng hữu về nhà ăn nó vẫn có ý nghĩa hơn không ít so với việc suốt ngày đi ăn ở ngoài.

Ở vào 15 quy tắc bổ sung là địa điểm mình thấy bao gồm đoạn viết rất hay, hết sức ngắn gọn gàng súc tích mà lại chỉ ra đúng thực chất của lối sống buổi tối giản, đặc biệt là quy tắc 13 và 14.

Quy tắc 13: muốn vứt đồ, ước ao giữ đồ cũng là những bệnh lý giống nhau. nếu như như việc bán buôn chính là hành động để kích thích bộ não, thì đối với người sống buổi tối giản, câu hỏi vứt bỏ đi cũng là một hành vi kích thích cỗ não. Điều này mình cũng đã viết tại đoạn phía trên.

Quy tắc 14: Lối sống về tối giản là phương tiện, là lời mở đầu. nên đến lúc bạn ban đầu theo đuổi lối sống tối giản thì mới cảm thừa nhận rõ được luật lệ này. Đọc đoạn này mà lại đầu bản thân cứ gật gật liên tục. Dưới góc nhìn của một minimalist thì những đoạn này mình tất yêu không chấp nhận với lưu ý đến của tác giả.

Vứt sút đồ đạc, 12 điều chuyển đổi trong tôi

Chương 4 có lẽ là chương mình tận hưởng nhất trong lần đọc này, vì chưng những cố kỉnh đổi bản thân mình cảm nhận được cũng gần như y xì đúc số đông gì tác giả đã viết. Những chuyển đổi đó gồm những: có thời gian, cảm thấy tự do hơn, tận thưởng và trân trọng cuộc sống đời thường hơn, và đặc biệt là không đối chiếu với fan khác.

“Nếu biến đổi một tín đồ sống tối giản, biết bạn dạng thân buộc phải gì, thì bạn sẽ không tập trung vào một trong những ai đó để so sánh mà chỉ để ý vào phiên bản thân mình thôi”.

Từ khi sống buổi tối giản, tất cả hai sự đổi khác rõ rệt về mặt trọng tâm lý: mình không hề tự ti cùng với cơ thể bạn dạng thân vị bị bệnh tật dày vò, cùng mình hết sức thích được đi khám phá, cafe một mình. Vì mình không hề sợ bài toán người khác review mình như vậy nào.

Người sống tối giản luôn luôn tích cực. Oh Yes! Mình đo đắn những minimalist khác như thế nào, tuy thế mình thì vẫn lạc quan lắm. Chúng ta đọc blog và xem youtube của bản thân là biết.

Và tất cả một câu vô cùng thú vị khiến cho mình nên phì cười cợt ngay lập tức. “Người sống buổi tối giản là người gầy”. Cách lí giải của người sáng tác ở đây, một lần nữa tuy không có dẫn triệu chứng khoa học gì cả, dẫu vậy nó cũng khá hợp lý và thuyết phục. Sống tối giản đồng nghĩa với câu hỏi bạn bớt lo ngại hơn, cùng nhờ cố mà các bạn cũng hạn chế ăn hơn. Vậy nên bạn làm sao đang mong giảm cân thì hãy thử sống về tối giản vài ba năm nhé biết đâu lại trở cần thon thả. Mình chơi tí.

Hạnh phúc

Chương ở đầu cuối của cuốn sách viết về hạnh phúc. Hạnh phúc đối với Sasaki Fumio, được phân tích và lý giải như sau:

“Hạnh phúc chưa phải là máy bạn giành được sau khi thỏa mãn nhu cầu một vài nét kiện. Hạnh phúc chỉ là cảm giác trong khoảnh khắc bây giờ mà thôi”.

Đúng là bắt buộc sống buổi tối giản 1 thời gian, bản thân mới rất có thể hiểu được rõ lời giải thích của tác giả. Bản thân nhớ mang đến hôm mùng 08.03, mình có tạo cho mẹ một dở cơm trưa, và mẹ mình bao gồm nói “Shiawase!” (Hạnh phúc quá đi!). Câu nói đó cũng đã có tác dụng mình cảm xúc hạnh phúc. Dù nó chỉ ra mắt trong một phút giây rất ngắn, nhưng phần đa cảm dấn về khoảnh khắc đó vẫn sẽ còn lưu lại mãi trong tâm địa trí mình. Với hãy thử tưởng tượng, ngày nào chúng ta cũng tra cứu kiếm và cảm nhận được hầu hết niềm vui, hạnh phúc nho nhỏ tuổi như thế, chắc chắn là nó đã tuyệt hơn là việc bạn “trở nên” hạnh phúc sau hồ hết lần đi cài sắm.

Thật giỏi khi được hiểu lại một lượt nữa

Mình không ngờ rằng ấn tượng mình dành riêng cho Sasaki Fumio lại xô lệch như vậy. Với cùng một giọng văn thẳng thắn và rõ ràng, mình cứ có cảm hứng như cuốn sách này nó không khác gì một “cú đấm” vào mặt tín đồ khác. Những ai đang trải qua một thời gian trở ngại với cuộc sống đời thường hoặc là chỉ đối kháng giản chạm chán chút trở ngại trong bài toán vứt quăng quật đồ đạc, thì cuốn sách là một trong những liều doping khôn xiết mạnh. Còn giả dụ ai vẫn đang cảm thấy mãn nguyện với một cuộc sống hạnh phúc với đồ vật thì trên đây lại không không giống gì một cuốn sách của một anti-consumerism.

Nhưng, nên đọc lại thì mới có thể biết được rằng, Sasaki Fumio là 1 trong người gồm tư duy rất sâu sắc và đúng chuẩn về lối sống tối giản. Hầu như người không biết đến lối sống này, hoặc sẽ cảm giác hứng thú với một lối sinh sống ít đồ dùng đạc, hoặc sẽ tủ nhận trọn vẹn những cách nhìn của Sasaki. Nhưng mà dưới góc độ của một minimalist, mình lại sở hữu được một cái nhìn sâu rộng về mọi gì người sáng tác đã viết, đặc biệt là về quan hệ giữa buổi tối giản cùng hạnh phúc.

Trong sách Lối sống tối giản của tín đồ Nhật, Sasaki Fumio chia sẻ kinh nghiệm buổi tối giản cá thể của mình, đưa ra các mẹo cụ thể về tiến trình giảm thiểu với tiết lộ phương pháp tối giản mới không chỉ có thể biến đổi không gian ngoại giả thực sự làm đa dạng mẫu mã thêm cuộc sống thường ngày của bạn. Bất cứ ai ai cũng có thể nhận thấy những ích lợi của cuộc sống thường ngày tối giản, và tầm nhìn của Sasaki về niềm hạnh phúc thực sự sẽ mở rộng tầm mắt cho bạn về tiềm năng của nhà nghĩa về tối giản.


*