LOẠT HÀNH ĐỘNG "NÔNG NỔI" CỦA CON NGƯỜI KHI RẢNH RỖI SINH NÔNG NỖI

-
tủ sách Điểm sách tuyển chọn tập phong cách đọc từ bỏ sách cho đời phượt - vui chơi
*


nếu như bạn đang trang bị lộn quằn quại với nhiều thứ trung khu bệnh, tuyệt là thử khám nghiệm xem liệu bạn dạng thân tất cả đang quá rảnh rang

"Đây là giữa những vấn đề xúc tiến nhất của con fan hiện đại. Ta đang kiến tạo cho văn minh để cuộc sống đời thường ta thêm an toàn. An ninh để làm gì? Để được than "chán" ư? vụ việc chính của ta là đa phần mọi tín đồ cần một cơ số thử thách trong đời, một chút xúc tác từ nước ngoài cảnh để không chìm sâu vào trạng thái quan sát vào vô định với chổ chính giữa trí trống rỗng như 1 tên ngáo ngơ".

Bạn đang xem: Rảnh rỗi sinh nông nỗi


Trong đa phần lịch sử của nhân loại, thư giãn nhàn hạ là một xa xỉ phẩm thảng hoặc khi bắt gặp. Làm cho quần quật từ sáng sủa rạng tới đêm khuya chỉ để tồn tại là số phận của bé người cách đó chỉ vài ba trăm năm. Bên địa chất học người Anh Ngài Charles Lyell đã viết rằng quốc gia mỹ vào trong thời hạn 1840 chỉ nên "một khu đất nước, địa điểm dù nghèo giỏi giàu, đều cần quần quật lao cồn từ sáng tới đêm; không bao giờ dám nghĩ về tới ngày nghỉ" Sự xuất hiện của Cuộc cách mạng Công nghiệp lần sản phẩm công nghệ hai vào thời gian cuối thế kỉ 19 và đổi mới của phân lao động động kéo theo "Cuộc bí quyết mạng Thư nhàn". Trong thời gian này, sự cải cách và phát triển công nghiệp lập cập kéo các nông dân rời khỏi miền quê tới thành phố lớn với khát khao tìm việc cộng thêm sự phân bổ ca kíp làm việc theo quy mô công nghiệp đã khiến cho đa phầnngười dân - lần thứ nhất trong thời kì văn minh - được có thời gian rảnh nhằm tự có tác dụng điều mình muốn.

Đã hơn 100 năm kể từ "Cuộc phương pháp mạng Thư nhàn", và thành quả này của thời buổi hiện đại hóa ngày dần dồi dào - thời gian thanh nhàn của con người ngày càng nhiều. Có lẽ rằng đây là giai đoạn mà fan dân được giải thoát ra khỏi gánh nặng nề "sinh tồn" nhiều nhất trong lịch sự thế giới văn minh. Nhưng lại sự tự do thoải mái mới đạt được đó lại đi kèm câu hỏi hóc búa: bọn họ được trường đoản cú do để gia công gì? Nói bí quyết khác, bọn họ biết làm gì trong quỹ thời gian không cần sử dụng cho yêu cầu mưu sinh này?


*
Auguste Renoir - Dance at Le Moulin de la Galette - Musée d"Orsay RF 2739

Không có mấy người biết đặt ra thắc mắc này. Mà lại nói thực chất là không đặt những thắc mắc liên quan đến sự việc ta cần sống như vậy nào. Nhiều phần người ta chìm vào, theo đúng biển fan và mang lại rằng thời gian rảnh dĩ nhiên là dành riêng để ngủ, ngủ ngơi, và mừng đón thụ đông. Và công dụng là, mẫu lối sống đó tạo nên một khuônmẫu giống hệt như những gì nhưng nhà triết học chũm kỉ 20 Richard Taylor từng viết:


Phần lớn mọi người, nói một cách đơn giản, đang bị giới hạn. Bọn họ chỉ search cách sống và làm việc cho qua ngày, cho nó không còn giờ, vào trạng thái thứ vờ, với mọi thú tận thưởng bị động, chỉ biết quan sát vào hầu như thứ: games,TV, v.v. Hay những họ dành một ngày dài nói chuyện, đa phần là về đều chuyện vô bổ - việc người ta đến rồi đi, ai đang làm những gì v.v, nói về những thứ nhưng vừa chấm dứt lời là quên luôn được. Họ không có hoài bão gì cho phiên bản thân quanh đó việc thường xuyên một ngày nữa làm đúng số đông gì bọn họ vừa làm cho hôm nay. chúng ta qua những giai đoạn của cuộc đời, trải qua theo nghĩa đen vì phần nhiều thứ số đông không biến đổi trong cuộc sống họ, sống không đạt được gì cả, không ao ước gì cả, không có nổi suy nghĩ của riêng bản thân nữa chứ là những quan tâm đến sâu sắc. Điều này là thông thường, là số đông, là tiêu biểu. Trái thực, cũng bình thường thôi mà. Chỉ một trong những ít mới vượt lên cái sự tồn tại lững thững lề mề kia.Richard Taylor, Restoring Pride.


Có người tranh cãi rằng "tồn tại một biện pháp tầm thường vắt kia thì bao gồm gì không đúng đâu? cuộc sống thường ngày hiện đại căng thẳng, vật gì cũng nhanh chóng mặt, bệnh tật tâm thần gia tăng cao, bao gồm khi loại mà con bạn ta cần chính là nhiều thời gian rỗi hơn nhằm nghỉ ngơi". Nhà văn Anh với tương đối nhiều tác phẩm vào núm kỉ đôi mươi Colin Wilson, thì lại làm phản đối ý này. Thong thả nhiều quá, không chỉ không làm fan ta khỏe khoắn hơn ngoài ra sinh ra khổ sở, cội rễ của khá nhiều bệnh lý trung khu lý.


*
Winslow Homer - Children on the beach (1873)

Wilson gửi ra tóm lại này hơi sớm vào đời. Trong hồi kí “Dreaming to Some Purpose” (Dám mơ về mục tiêu sống) ông nhận thấy thời trẻ, ông thường xuyên trải qua rất nhiều đợt trầm tính dài cùng rất vai trung phong đắc với "kiến thức" trong cuốn Book of Ecclesiastes: “Vanity of vanities, all is vanity.” (Đời là phù du). Tuy vậy, Wilson với cỗ óc tinh tế và sắc sảo muốn đi tới tận gốc vụ việc rằng vì sao lúc nào ông cũng ai oán nản như vậy. Ông bước đầu nhận thấy hầu như đợt ít nói của ông thường ban đầu sau một khoảng thời gian ông không làm những gì cả. Khi một ngày của ông không tồn tại một trách nhiệm gì cả, không thử thách, không vấn đề cần giải quyết, ông phát chỉ ra rằng lúc đó, trầm cảm vẫn nhấn chìm ông, lu mờ dấn thức của ông, khiến ông bi quan về việc tồn tại của bản thân. Thanh nhàn cư vi bất thiện. (The idle mind is the devil’s workshop). Hoặc như chính Wilson đã viết:

"Nhàm chán, bị động, trì trệ: phía trên là bắt đầu của bệnh dịch tâm lý, nó sinh sôi như bong bóng váng ngơi nghỉ trong ao tù".

Nếu giống như những phát hiện của Wilson về mối liên hệ giữa bị động và căn bệnh tâm lý, thì cuộc sống chúng ta chỉ gồm hai tuyển lựa sau: chúng ta cũng có thể bỏ phí cuộc đời theo đuổi phần đa thú thư giãn bị động, để mặc hầu như tiềm năng chưa được khai phá trong ta, với phó mặc định mệnh ta với những bệnh tật tâm lý. Hoặc ta có thể phấn đấu dành nhiều phần thời gian thong thả của ta sáng tạo, khám phá, học tập hỏi, làm cho một thứ gì đấy - thách thức năng lực của bản thân và phát triển tài năng của ta. Chắt lọc thứ hai tất nhiên đòi hỏi fan ta phải kiên trì, đồ lộn, hi sinh đông đảo thú vui ngắn hạn và sự thoải mái, nhưng kết quả này là mức độ khỏe lòng tin và cải tiến và phát triển cá nhân, thì cũng đáng thử chứ.


"Một cá thể có sức mạnh tinh thần" theo như Wilson " là một trong người liên tiếp phải vận động đến những tầm sâu trong dấn thức quý hiếm của não bộ. Một cá nhân với cỗ não tiếp tục ngơi nghỉ, chỉ động đụng trên bề mặt sẽ gặp gỡ vấn đề vào "lưu thông". Hội chứng loạn thần kinh chức năng (Neurosis) bao gồm là xúc cảm của não cỗ bị tước vứt mọi công dụng của nó".


Nhưng nếu như như phát hiện nay của Wilson về mối tương tác giữa sự bị động và trầm cảm không mang tính áp dụng với toàn bộ mọi người, mà chưa đến một bộ phận bé dại những người hệt như ông, đều con tín đồ với khát khao trí tuệ sáng tạo mãnh liệt? có lẽ đối với những người còn lại, an nhàn không tồn tại dằn vặt chúng ta như nó dằn lặt vặt ông. Liệu điều đó tức là cái việc hằng ngày cực nhọc dành thời gian rảnh mang lại những vận động sáng tạo, phát triển bạn dạng thân là vừa phí thời hạn rảnh vừa hao tổn công sức không?


*
Leonid Pasternak - The Passion of creation.
Trong cuốn Restoring Pride (Phục hồi lòng kiêu hãnh), Richard Taylor vẫn lập luận rằng nỗ lực trí tuệ sáng tạo và sản xuất luôn luôn luôn xứng đáng công sức của con người ta bỏ ra, bởi vì như ông giải thích, nó tăng kĩ năng của con người để đạt tới trạng thái "kiêu hãnh". Taylor định nghĩa "kiêu hãnh" là "yêu quý phiên bản thân một cách tất cả căn cứ" với một chú ý rằng trong cuộc sống thường ngày nhiều fan nói là bọn họ "yêu bạn dạng thân" nhưng đa số "sự từ yêu" đó không phải kiêu hãnh nhưng mà là tự phụ hay là vỏ xung quanh kiêu căng để bịt dấu gần như tự ti với lòng căm ghét bản thân ẩn sâu bên trong. ý muốn được đích thực kiêu hãnh, Taylor giải thích, ta phải đạt được "thứ tình yêu nhưng mà có địa thế căn cứ từ chủ yếu con người thật của ta". Tức là, ta phải tạo ra một giá trị ở một lĩnh vực ví dụ nào kia và đạt tới mức một trình độ chuyên môn xuất chúng nhất định nào kia mà có thể phân biệt ta với những người dân khác.

Nói về việc ta ý muốn trở nên xuất sắc hơn mọi người sẽ làm phật lòng người khác trong thế giới hiện đại, như thiết yếu Taylor cũng đã nói, người ta lầm lẫn quyền đồng đẳng và cực hiếm bình đẳng. Tuy người nào cũng có quyền bình đẳng và xứng đáng được đối xử vô tư trong quy định trong bao gồm nghĩa là ai ai cũng có quý giá như nhau. Tín đồ Hi Lạp thượng cổ đã hết sức rạch ròi về bài toán này. Họ hiểu đúng bản chất tuy nhiều phần mọi tín đồ sẽ dành cả đời cố gắng theo số đông, chỉ một số trong những ít những người rèn luyện được những tài năng hoặc phẩm chất đặc biệt quan trọng nào đó, chế tạo ra những sản phẩm với cực hiếm xuất chúng, hoặc là cải thiện độ vĩ đại của họ mặc cho tất cả những người ngoài có chủ kiến gì. Cùng như Taylor sẽ viết, những cá nhân đặc biệt cơ - các con tín đồ xuất chúng, chỉ bọn họ mới hoàn toàn có thể yêu phiên bản thân mà không nhất thiết phải giả bộ gì cả.


Do đó, lần tiếp theo sau ta thấy mình gồm thời gian rảnh rỗi để trường đoản cú lập planer cho mình, thay vị lên mạng internet gia nhập những hoạt động giải trí bị động, xuất xắc ngồi bàn tán phiếm về phần đa chủ đề vô bổ, họ nên hỏi bạn dạng thân rằng liệu sự dễ chịu và thoải mái và thú vui những vận động này mang lại có xứng danh với giá trị của chính nó không. Cũng chính vì tuy rằng thảnh thơi chưa có thể đã tiêm vào đầu ta rất nhiều mầm mống của tiêu cực hay trầm cảm, thì nó nhất mực đang tiêu giảm giá trị con fan của ta và làm giảm kĩ năng đạt được tình yêu phiên bản thân từ bỏ lòng kiêu hãnh thuần khiết. Hay như là lời của Taylor:


"Một vài tín đồ trong bọn chúng ta, không thể lắc đầu là xuất hiện để trở đề nghị tầm thường, để sống cuộc sống thường ngày không gồm mục đích, nhưng con số đó thực chất rất hiếm. Phần lớn bọn họ đều có sức khỏe để trở yêu cầu sáng tạo, và một vài fan sức xứng đáng được tôn vinh tầm thánh sáng tạo. Nhưng các người, thậm chí còn là vây cánh nhé, thấy đống ý với mọi vui thú mà phần đông tiêu khiển vô nghĩa kia mang lại. Quả thực vậy, những người không lo ngại cho rằng cuộc đời họ đang thành công cũng chính vì họ sinh sống mà tránh khỏi mọi nỗi đau, bằng phương pháp đuổi theo đông đảo vui thú trường đoản cú phút này quý phái phút khác, thời nay qua ngày kia, và cả sự cỗ vũ từ những người xung quanh. Với điều này, còn chưa kể là trong người họ có những kỹ năng mà không có bất kì ai khác trên nhân loại này rất có thể đạt được. Mặc dù thế họ lựa chọn chỉ làm số đông gì tín đồ khác vẫn làm, sinh sống an toàn, cùng thoải mái. Vàsống mà lại làm được thứ nào đấy khác biệt, làm cho được việc gì đấy thật giỏi, cho dù cho có được mọi người ủng hộ hay không - đó bắt đầu là cái mấu chốt của bài toán làm người, với chỉ tất cả nó mới có thể là căn cứ cho tình yêu bản thân, loại thứ nhưng mà ta gọi là "tự hào"


_________________________________________________________________Đọc nội dung bài viết tới đây có ai thấy dòng vị ngán ngán làm việc cổ vì: "Giời ạ, lại bài học kinh nghiệm phải sống độc đáo, phải thoát khỏi vòng an toàn"? nhưng điều làm cho mình ấn tượng về nội dung bài viết là sự giải thích của Richard Taylor về nền tảng của sự trường đoản cú hào, của việc yêu phiên bản thân - ta chỉ có thể thực sự yêu bản thân lúc ta thấy giá tốt trị của vấn đề mình làm, khi bài toán mình làm có ý nghĩa. Remember: Always take what you read with a grain of salt.

Bài viết là bản dịch Why Passivity Breeds Mediocrity and Mental Illnesscủa Academy of Ideas.

Nếu ai đang vật lộn quằn quại với tương đối nhiều thứ trung ương bệnh, tốt là thử khám nghiệm xem liệu bản thân bao gồm đang quá từ tốn rang


*

A Sunday on La Grande Jatte, Georges Seurat, 1884

"Đây là trong những vấn đề tương tác nhất của con bạn hiện đại. Ta đã kiến tạo nên văn minh để cuộc sống thường ngày ta thêm an toàn. Bình an để làm cho gì? Để được than "chán" ư? vụ việc chính của ta là đa phần mọi fan cần một cơ số thử thách trong đời, một chút xúc tác từ ngoại cảnh nhằm không chìm sâu vào trạng thái quan sát vào vô định với trung tâm trí trống rỗng như 1 tên ngáo ngơ".

Xem thêm: Học tiếng trung online tốt nhất 2023 (miễn phí & trả phí), học tiếng trung online

Trong đa phần lịch sử của nhân loại, thư giãn thong thả là một xa xỉ phẩm thảng hoặc khi bắt gặp. Làm cho quần quật từ sáng rạng tới tối khuya chỉ để sống sót là số mệnh của con người cách đó chỉ vài trăm năm. Bên địa chất học tín đồ Anh Ngài Charles Lyell vẫn viết rằng nước mỹ vào trong thời gian 1840 chỉ cần "một đất nước, nơi dù nghèo giỏi giàu, đều đề nghị quần quật lao cồn từ sáng tới đêm; không khi nào dám nghĩ tới ngày nghỉ" Sự mở ra của Cuộc giải pháp mạng Công nghiệp lần đồ vật hai vào cuối thế kỉ 19 và đổi mới của phân công tích động kéo theo "Cuộc cách mạng Thư nhàn". Trong thời kì này, sự cải tiến và phát triển công nghiệp mau lẹ kéo những nông dân ra khỏi miền quê tới thành phố lớn với khát vọng tìm việc thêm vào đó sự phân bổ ca kíp thao tác làm việc theo mô hình công nghiệp đã khiến cho cho phần nhiều người dân - lần thứ nhất trong thời kì tân tiến - được có thời gian rảnh nhằm tự làm điều bản thân muốn.

Đã hơn 100 năm kể từ "Cuộc giải pháp mạng Thư nhàn", và kết quả đó của thời buổi văn minh hóa ngày dần dồi dào - thời gian thư thả của con người ngày càng nhiều. Chắc hẳn rằng đây là giai đoạn mà người dân được giải ra khỏi gánh nặng nề "sinh tồn" nhiều nhất trong lịch sử dân tộc thế giới văn minh. Nhưng sự tự do thoải mái mới đạt được đó lại đi kèm câu hỏi hóc búa: bọn họ được tự do để triển khai gì? Nói phương pháp khác, họ biết làm gì trong quỹ thời hạn không sử dụng cho yêu cầu mưu sinh này?

*

Auguste Renoir - Dance at Le Moulin de la Galette - Musée d"Orsay RF 2739

Không gồm mấy fan biết để ra câu hỏi này. Cơ mà nói thực ra là không để những thắc mắc liên quan tới sự việc ta đề nghị sống như thế nào. Phần nhiều người ta chìm vào, tuân thủ theo đúng biển người và mang lại rằng thời hạn rảnh tất nhiên là dành riêng để ngủ, ngủ ngơi, và chào đón thụ động. Và hiệu quả là, loại lối sống đó tạo nên một khuôn mẫu hệt như những gì nhưng nhà triết học cụ kỉ 20 Richard Taylor từng viết:

Phần phệ mọi người, nói một cách đơn giản, hiện giờ đang bị giới hạn. Chúng ta chỉ tìm kiếm cách sống, cống hiến và làm việc cho qua ngày, mang đến hết giờ, vào trạng thái vật vờ, với mọi thú tận hưởng bị động, chỉ biết nhìn vào rất nhiều thứ: games, TV, v.v. Hoặc họ dành cả ngày nói chuyện, đa phần là về đa số chuyện bất lợi - việc người ta đến rồi đi, ai đang làm gì v.v, nói về những thứ mà lại vừa dứt lời là quên luôn luôn được. Họ không có hoài bão gì cho bản thân xung quanh việc thường xuyên một ngày nữa làm cho đúng đa số gì chúng ta vừa làm cho hôm nay. họ qua các giai đoạn của cuộc đời, trải qua theo nghĩa black vì các thứ đa số không thay đổi trong cuộc sống họ, sống không đạt được gì cả, không muốn gì cả, không có nổi xem xét của riêng bản thân nữa chứ là những cân nhắc sâu sắc. Điều này là thông thường, là số đông, là tiêu biểu. Quả thực, cũng thông thường thôi mà. Chỉ một số trong những ít mới vượt lên mẫu sự trường thọ lững thững hậu đậu kia.

Richard Taylor, Restoring Pride.

Có người tranh cãi rằng "tồn trên một phương pháp tầm thường cố kỉnh kia thì gồm gì không đúng đâu? cuộc sống thường ngày hiện đại căng thẳng, đồ vật gi cũng nhanh lẹ mặt, bệnh án tâm thần ngày càng tăng cao, bao gồm khi dòng mà con fan ta cần đó là nhiều thời gian rỗi hơn nhằm nghỉ ngơi". đơn vị văn Anh với tương đối nhiều tác phẩm vào núm kỉ 20 Colin Wilson, thì lại phản bội đối ý này. Nhàn hạ nhiều quá, không chỉ có không làm bạn ta khỏe mạnh hơn bên cạnh đó sinh ra khổ sở, nơi bắt đầu rễ của tương đối nhiều bệnh lý trung ương lý.

*

Winslow Homer - Children on the beach (1873)

Wilson gửi ra kết luận này tương đối sớm vào đời. Trong hồi kí “Dreaming lớn Some Purpose” (Dám mơ về mục đích sống) ông nhận thấy thời trẻ, ông tiếp tục trải qua đông đảo đợt ít nói dài cùng rất trọng tâm đắc cùng với "kiến thức" trong cuốn Book of Ecclesiastes: “Vanity of vanities, all is vanity.” (Đời là phù du). Tuy vậy, Wilson với cỗ óc tinh tế muốn tiếp cận tận gốc vấn đề rằng vì sao lúc nào ông cũng bi quan nản như vậy. Ông ban đầu nhận thấy đầy đủ đợt trầm cảm của ông thường bước đầu sau một khoảng thời hạn ông không làm cái gi cả. Lúc một ngày của ông không tồn tại một trọng trách gì cả, không thử thách, không vụ việc cần giải quyết, ông phát hiển thị rằng thời điểm đó, trầm cảm đã nhấn chìm ông, lu mờ nhận thức của ông, khiến cho ông ai oán về câu hỏi tồn tại của bạn dạng thân. đàng hoàng cư vi bất thiện. (The idle mind is the devil’s workshop). Hoặc như là chính Wilson đang viết:

"Nhàm chán, bị động, trì trệ: trên đây là mở đầu của bệnh dịch tâm lý, nó sinh sôi như bọt bong bóng váng sinh sống trong ao tù".

Nếu giống như những phát hiện nay của Wilson về mối tương tác giữa thụ động và căn bệnh tâm lý, thì cuộc sống họ chỉ gồm hai chắt lọc sau: chúng ta cũng có thể bỏ phí cuộc đời theo đuổi đầy đủ thú tiêu khiển bị động, nhằm mặc số đông tiềm năng không được khai thác trong ta, và phó mặc định mệnh ta cùng với những bệnh án tâm lý. Hoặc ta rất có thể phấn đấu dành đa số thời gian rảnh của ta sáng sủa tạo, thăm khám phá, học hỏi, có tác dụng một thứ gì đó - thách thức kĩ năng của bạn dạng thân với phát triển kĩ năng của ta. Chắt lọc thứ hai đương nhiên đòi hỏi tín đồ ta phải kiên trì, đồ gia dụng lộn, quyết tử những thú vui ngắn hạn và sự thoải mái, nhưng thành quả này là sức khỏe niềm tin và cải tiến và phát triển cá nhân, thì cũng đáng thử chứ.

"Một cá nhân có sức khỏe tinh thần" theo như Wilson " là một trong những người thường xuyên phải vận động tới các tầm sâu trong thừa nhận thức giá trị của não bộ. Một cá nhân với bộ não liên tục ngơi nghỉ, chỉ động đụng trên bề mặt sẽ chạm chán vấn đề vào "lưu thông". Bệnh loạn thần kinh chức năng (Neurosis) chủ yếu là cảm hứng của não bộ bị tước bỏ mọi tác dụng của nó".

Nhưng nếu như phát hiện tại của Wilson về mối contact giữa sự bị động và trầm tính không mang ý nghĩa áp dụng với tất cả mọi người, mà chỉ cách một cỗ phận nhỏ tuổi những người giống hệt như ông, những con người với khát khao trí tuệ sáng tạo mãnh liệt? có lẽ rằng đối với những người còn lại, an nhàn không tồn tại dằn vặt chúng ta như nó dằn lặt vặt ông. Liệu điều đó tức là cái việc hàng ngày cực nhọc dành thời hạn rảnh mang lại những hoạt động sáng tạo, vạc triển bản thân là vừa phí thời hạn rảnh vừa hao tổn sức lực lao động không?

*

Leonid Pasternak - The Passion of creation.

Trong cuốn Restoring Pride (Phục hồi lòng kiêu hãnh), Richard Taylor đã lập luận rằng nỗ lực trí tuệ sáng tạo và sản xuất luôn luôn luôn xứng đáng sức lực ta quăng quật ra, bởi vì như ông giải thích, nó tăng kỹ năng của con bạn để đạt mức trạng thái "kiêu hãnh". Taylor tư tưởng "kiêu hãnh" là "yêu quý bản thân một cách có căn cứ" với một chú ý rằng trong cuộc sống đời thường nhiều người nói là chúng ta "yêu phiên bản thân" nhưng phần lớn "sự từ bỏ yêu" đó không hẳn kiêu hãnh mà lại là từ bỏ phụ hay là vỏ không tính kiêu căng để bịt dấu gần như tự ti và lòng căm ghét bản thân ẩn sâu bên trong. ý muốn được thực thụ kiêu hãnh, Taylor giải thích, ta phải đạt được "thứ tình yêu nhưng có địa thế căn cứ từ thiết yếu con fan thật của ta". Tức là, ta phải tạo nên một giá bán trị tại một lĩnh vực cụ thể nào kia và đạt tới một chuyên môn xuất chúng nhất định nào đó mà có thể phân biệt ta với những người khác.

Nói về bài toán ta mong mỏi trở nên xuất sắc hơn mọi tín đồ sẽ có tác dụng phật lòng fan khác trong thế giới hiện đại, như chủ yếu Taylor cũng đã nói, tín đồ ta nhầm lẫn quyền bình đẳng và quý hiếm bình đẳng. Tuy người nào cũng có quyền bình đẳng và xứng đáng được đối xử công bằng trong lao lý không tất cả nghĩa là người nào cũng có cực hiếm như nhau. Tín đồ Hy Lạp cổ đại đã siêu rạch ròi về vấn đề này. Họ hiểu rõ rằng tuy phần lớn mọi người sẽ dành riêng cả đời nỗ lực theo số đông, chỉ một trong những ít những người dân rèn luyện được những khả năng hoặc phẩm chất quan trọng nào đó, sản xuất ra những sản phẩm với giá trị xuất chúng, hoặc là cải thiện độ vĩ đại của mình mặc cho tất cả những người ngoài có chủ ý gì. Và như Taylor đang viết, những cá nhân đặc biệt cơ - đầy đủ con fan xuất chúng, chỉ chúng ta mới rất có thể yêu bản thân mà không nhất thiết phải giả bộ gì cả.

*

L-L Boilly Une loge.

Do đó, lần tiếp sau ta thấy mình bao gồm thời gian thong thả để từ lập chiến lược cho mình, thay bởi lên mạng internet gia nhập những hoạt động giải trí bị động, xuất xắc ngồi buôn chuyện phiếm về phần đông chủ đề vô bổ, chúng ta nên hỏi bản thân rằng liệu sự dễ chịu và niềm vui những vận động này đưa về có xứng đáng với giá bán trị của chính nó không. Chính vì tuy rằng thong thả chưa cứng cáp đã tiêm vào đầu ta đa số mầm mống của tiêu cực hay trầm cảm, thì nó nhất quyết đang giảm giá trị con bạn của ta và làm giảm kĩ năng đạt được tình yêu bản thân trường đoản cú lòng tự tôn thuần khiết. Hoặc như lời của Taylor:

"Một vài người trong chúng ta, không thể khước từ là hiện ra để trở đề nghị tầm thường, để sống cuộc sống đời thường không bao gồm mục đích, nhưng con số đó thực tế rất hiếm. Phần lớn họ đều có sức mạnh để trở cần sáng tạo, với một vài bạn sức đáng được tôn vinh tầm thánh sáng tạo. Nhưng những người, thậm chí còn là lũ nhé, thấy đống ý với phần nhiều vui thú mà phần nhiều tiêu khiển vô nghĩa kia với lại. Quả thật vậy, nhiều người không ngại cho rằng cuộc sống họ đã thành công chính vì họ sống mà tránh được mọi nỗi đau, bằng cách đuổi theo đông đảo vui thú tự phút này sang phút khác, thời buổi này qua ngày kia, cùng cả sự ủng hộ từ những người xung quanh. Với điều này, còn chưa tính là trong fan họ bao gồm những tài năng mà không có ai khác trên quả đât này hoàn toàn có thể đạt được. Mặc dù vậy họ chọn chỉ làm phần nhiều gì tín đồ khác đã làm, sinh sống an toàn, và thoải mái. Cùng sống nhưng mà làm được thứ nào đó khác biệt, làm cho được việc nào đấy thật giỏi, cho dù cho có được mọi fan ủng hộ hay không - đó bắt đầu là cái mấu chốt của việc làm người, với chỉ gồm nó mới hoàn toàn có thể là địa thế căn cứ cho tình yêu bản thân, cái thứ nhưng ta điện thoại tư vấn là "tự hào"

Đọc nội dung bài viết tới đây bao gồm ai thấy dòng vị ngán ngán làm việc cổ vì: "Giời ạ, lại bài học phải sống độc đáo, phải ra khỏi vòng an toàn"? nhưng lại điều làm mình tuyệt hảo về bài viết là sự lý giải của Richard Taylor về căn nguyên của sự tự hào, của câu hỏi yêu bạn dạng thân - ta chỉ rất có thể thực sự yêu bản thân lúc ta thấy giá tốt trị của bài toán mình làm, khi vấn đề mình làm bao gồm ý nghĩa. Remember: Always take what you read with a grain of salt.

Bài viết là bản dịch Why Passivity Breeds Mediocrity and Mental Illness của Academy of Ideas.