Đời là bể khổ qua được bể khổ là hết đời, ðời là bể khổ

-

Không đề xuất ngẫu nhiên nhưng mà nhà Phật đã từng có lần dạy: “Đời là bể khổ”. Vì con tín đồ ta từ thời gian sinh ra đến lúc lìa đời đều ban đầu bằng nước đôi mắt và kết thúc cũng bằng những giọt nước đôi mắt bi ai, khổ ải trầm luân…


*

*

Trong muôn vàn nỗi khổ ấy, chắc có lẽ rằng “tâm bệnh” là nhức đớn, đau khổ và cực nhọc chữa nhất. Bởi chỉ việc tinh thần minh mẫn, lạc quan, tràn đầy nghị lực và tin tưởng yêu cuộc sống thường ngày thì bao gồm khổ mấy cũng cố gắng vượt qua.Bạn đã xem: đời là bể mướp đắng được bể khổ là không còn đời

Nhưng sự đời thật trớ trêu! bao gồm người thảnh thơi về thể xác, thuộc cấp nhưng lại luôn luôn sống trong số những chuỗi ngày lo lắng, bất an, tràn ngập những nỗi nhức thương, dằng xé… Nó như vết thương thọ ngày, càng vùng vẫy càng lở loét, loang rộng ra chẳng thể nào lành lặn được.Bạn vẫn đọc: Đời là bể khổ qua được bể khổ là hết đời


*

Có lẽ “tâm bệnh” là ngành ngọn của nỗi khổ. Bởi đó, hãy tìm đến Thiền định nhằm trở về thanh tâm, lắng đọng.

Bạn đang xem: Đời là bể khổ qua được bể khổ là hết đời

Đời người ngắn ngủi vô thường, ai trong họ cũng đề xuất trải qua vòng luân hồi “sinh – lão – dịch – tử”. Nhưng làm thế nào sống mà lại không khổ? giả dụ đời chỉ toàn là phần đa niềm vui, an lạc, niềm hạnh phúc thì làm sao có những đấng thế tôn như Đức Phật A Di Đà, Quan nạm Âm người thương Tát… để chúng sinh nương tựa, bấu víu phần đa lúc bế tắc, tuyệt vọng nhất?

Nhân sinh như mộng, trăm năm vụt qua khác nào ánh chớp đêm dông? Vậy nhưng mà nỗi khổ cứ triền miên như từng lớp sóng bể đông. Làm tín đồ thật khó, sinh sống trên đời thực chẳng dễ dãi chi.

Nhà Phật dạy, nhân thân nan đắc (thân người khó được). Một khi nhì mắt khép lại, tín đồ ta sẽ bắt buộc vật lộn trong sáu nẻo luân hồi, tuỳ vào bài toán đã hành thiện tuyệt hành ác trước đây như thế nào mà chịu đầu thai làm ngạ quỷ, súc sinh tốt cây cỏ… Trải qua vô vàn kiếp như vậy, đợi đến khi đắc được thân fan thì chính là đằng đẵng vạn năm mỏi mòn.

Tuy nhiên, dưới mắt nhìn của Phật giáo, xét về cẩn thận nào đó, nỗi khổ đời người cũng không hẳn chỉ toàn là 1 trong những màu u ám. Khổ nạn, lắm khi, đó là cơ hội nhằm tu rèn một con người, một nhân cách, là cái đà đưa fan ta thừa trội lên.

Theo qui định nhân quả báo ứng trong phòng Phật, tín đồ ta là sung sướng trước khổ sau với ngược lại. Đời này khổ đau, phiền óc thì kiếp sau sẽ tiến hành đền bù, sinh sống một đời hạnh phúc, vui tươi. Đời này chìm trong nhung lụa, giàu sang, rất có thể kiếp sau sẽ phải sống vào cảnh thiếu hụt thốn, cơ hàn.

Bởi tất cả trải qua phần nhiều ngày mưa new trân quý đều ngày nắng. Tất cả trải qua đắng cay, khổ cực mới hiểu rõ sâu xa giá trị của vị ngọt niềm vui, hạnh phúc…


*

Có trải qua phần đa ngày mưa bắt đầu biết trân quý đầy đủ ngày nắng. Cho nên vì thế hãy cứ an vui, sáng sủa mà sống với toả hương cho đời tựa như những đoá sen.

Nếu dường như không thể né tránh khổ đau, lý do ta cấp thiết lấy chính khổ nàn ấy làm vui, làm cho động lực để cách tiếp trên phố đời gian khó?

Vậy thì hà cớ chi ta nên tự giam bản thân trong dòng vòng kiềm toả của nỗi đau và muộn phiền? tuyệt cứ an nhiên mỉm cười cợt đón nhận, với toàn bộ tâm gắng bình thản, bạn sẽ thấy niềm hạnh phúc hơn.

Để làm được điều đó, kế bên sự cố gắng của bạn dạng thân, có tác dụng lành né dữ, thì ánh sáng của Phật và những khoảng thời gian rất ngắn bên Thiền là điểm tựa cứu vớt rỗi linh hồn, đưa ta về cùng với những giây phút lắng đọng, thanh tâm…

Không cần ngẫu nhiên nhưng nhà Phật đã từng dạy: “Đời là bể khổ”. Do con bạn ta từ thời điểm sinh ra mang lại lúc lìa đời đều bước đầu bằng nước mắt và xong cũng bằng những giọt nước mắt bi ai, khổ ải trầm luân…


*

*

Bạn vẫn xem: Đời Là Bể khổ qua Được Bể Khổ Là không còn Đời, Đời Là Bể Khổ

Trong muôn ngàn nỗi khổ ấy, chắc chắc rằng “tâm bệnh” là đau đớn, buồn bã và khó khăn chữa nhất. Bởi chỉ cần tinh thần minh mẫn, lạc quan, tràn trề nghị lực và lòng tin yêu cuộc sống thì gồm khổ mấy cũng nỗ lực vượt qua.

Nhưng sự đời thật trớ trêu! có những người nhàn nhã về thể xác, tuỳ thuộc nhưng lại luôn luôn sống trong những chuỗi ngày lo lắng, bất an, tràn trề những nỗi đau thương, dằng xé… Nó như vết thương thọ ngày, càng vùng vẫy càng lở loét, loang rộng ra chẳng thể nào lành lặn được.


*

Có lẽ “tâm bệnh” là ngọn ngành của nỗi khổ. Do đó, hãy tìm tới Thiền định nhằm trở về thanh tâm, lắng đọng.

Xem thêm: Mặt Dây Chuyền Như Lai Đại Nhật Cho Tuổi Thân, Mặt Dây Chuyền Phật Bản Mệnh Tuổi Mùi

Đời bạn ngắn ngủi vô thường, ai trong họ cũng buộc phải trải qua vòng luân hồi “sinh – lão – bệnh dịch – tử”. Nhưng làm thế nào sống nhưng mà không khổ? giả dụ đời chỉ toàn là những niềm vui, an lạc, niềm hạnh phúc thì làm thế nào có những đấng ráng tôn như Đức Phật A Di Đà, Quan nắm Âm người yêu Tát… để chúng sinh nương tựa, bấu víu hồ hết lúc bế tắc, tuyệt vọng nhất?

Nhân sinh như mộng, trăm năm vụt qua không giống nào ánh chớp tối dông? Vậy mà lại nỗi khổ cứ triền miên như từng lớp sóng bể đông. Làm bạn thật khó, sống trên đời thực chẳng dễ dãi chi.

Nhà Phật dạy, nhân thân nan đắc (thân người khó được). Một khi nhì mắt khép lại, fan ta sẽ đề xuất vật lộn trong sáu nẻo luân hồi, tuỳ vào việc đã hành thiện tốt hành ác trước đây ra sao mà chịu đựng đầu thai làm ngạ quỷ, súc sinh giỏi cây cỏ… Trải qua vô vàn kiếp như vậy, đợi đến lúc đắc được thân người thì đó là đằng đẵng vạn năm mỏi mòn.

Để đã đạt được thân người đã là nên trải trải qua không ít khổ nạn, chướng ngại, buộc phải vượt qua biết bao sinh tử luân hồi, chuyển cầm ức vạn năm. Mà lại đắc thân bạn rồi chính lại là bắt đầu của đa số khổ nạn khác. Cõi nhân sinh này vốn là 1 dòng chảy không thể yên bình. Thói đời phụ bạc cứ cuốn bọn họ đi, nhuộm đen tâm hồn thánh khiết và thuần tịnh thuở ban đầu “nhân bỏ ra sơ tính phiên bản thiện” của ta.

Người ta vị tiền tài, danh lợi, tình… mà đoạ đày bản thân trong khổ ải trầm luân. Càng thấy cuộc đời mình thống khổ, bạn ta lại càng ao ước cải biến nó, càng không cam chịu. Cơ mà đã nỗ lực đau buồn nhiều phen nhưng mà lắm khi tất cả vẫn là con số không tròn trĩnh. Vậy là bạn ta lại cần nếm trải cảm giác thống khổ tột cùng. Vòng tròn lẩn quẩn ấy thực sự đang nhấn chìm biết bao kiếp người.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt của Phật giáo, xét về điều tỉ mỷ nào đó, nỗi khổ đời tín đồ cũng không phải chỉ toàn là một màu u ám. Khổ nạn, lắm khi, chính là cơ hội nhằm tu rèn một con người, một nhân cách, là chiếc đà đưa fan ta quá trội lên.

Theo nguyên lý nhân trái báo ứng của phòng Phật, tín đồ ta là hân hoan trước khổ sau cùng ngược lại. Đời này khổ đau, phiền não thì kiếp sau sẽ tiến hành đền bù, sống một đời hạnh phúc, vui tươi. Đời này ngập trong nhung lụa, giàu sang, rất rất có thể kiếp sau sẽ yêu cầu sống vào cảnh thiếu thốn thốn, cơ hàn.

Bởi gồm trải qua rất nhiều ngày mưa bắt đầu trân quý đều ngày nắng. Có trải qua đắng cay, đau khổ mới hiểu rõ sâu xa giá trị của vị ngọt niềm vui, hạnh phúc…


*

Có trải qua đều ngày mưa mới biết trân quý đều ngày nắng. Do đó hãy cứ an vui, lạc quan mà sống và toả hương đến đời giống như các đoá sen.

Mọi máy tồn trên trên đời này đều phải có hai mặt, xuất sắc và xấu mà thỉnh thoảng bạn chẳng thể riêng biệt rạch ròi. Trên đời vốn không tồn tại gì đáng gọi là khổ đau, cũng chưa chắc bao gồm gì nên xem là hạnh phúc.

Nếu đã không thể tránh mặt khổ đau, vì sao ta cần thiết lấy chủ yếu khổ nàn ấy làm cho vui, có tác dụng động lực để bước tiếp trên đường đời gian khó?

Vậy thì hà cớ chi ta buộc phải tự giam mình trong chiếc vòng kiềm toả của nỗi đau cùng muộn phiền? tuyệt cứ an nhiên mỉm cười cợt đón nhận, với tất cả tâm cầm bình thản, bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn.

Để có tác dụng được điều đó, không tính sự nỗ lực của phiên bản thân, làm lành tránh dữ, thì tia nắng của Phật với những khoảng thời gian ngắn bên Thiền là vấn đề tựa cứu rỗi linh hồn, đưa ta về với những tích tắc lắng đọng, thanh tâm…