Cổng trường đại học cao vời vợi #beatoflife, cổng trường đại học cao vời vợi

-
*

wapste đã chuyển sang địa chỉ ayemm.net hãy bấm vào đây để vào wapsite.ayemm.net cập nhật game, truyện mới liên tục
GB|Music|BlogHOME

Giám thị nhìn em giám thị cười.

Bạn đang xem: Cổng trường đại học cao vời vợi

Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi.Cổng trường Đại học cao vời vợi.Đồng ruộng mênh mông đón em về.....Ngày xưa giám thị cũng đi thi
Cũng quay cũng chép cũng coppy
Mà sao giám thị nay khó qua"Em vừa giở sách đã bị ghi
Giám thị nhìn em giám thị cười
Em nhìn giám thị nước mắt rơi
Cổng trường đại học cao vời vợi
Năm nào cũng có lắm kẻ rơi
Có kẻ học dốt lên thi rớt
Có kẻ tài năng cũng kêu trời
Kenglin
K – Mùa thi ĐH đã đến, nhìn sĩ tử nô nức đổ về thành phố, nơi tập trung các trường đại học để ứng thí, làm tôi bồi hồi nhớ lại cách đây 10 năm, rõ như những thước phim quay chậm thủa nào. Tôi của tuổi 18 cũng từng gói ghém bao nhiêu lo lắng trong hành trang thi cử tụ họp về đất thủ đô, không chỉ là quan tâm đến bài vở dung nạp vào đầu được bao nhiêu, mà còn là nỗi lo về nơi ăn chốn ở, đi lại, văn hóa ứng xử ở một môi trường hoàn toàn khác biệt.Bởi thế tôi sẽ thực hiện một chuyên đề LỜI DẶN SĨ TỬ: ĐỪNG ẢO TƯỞ
NG ĐẠI HỌC LÀ THIÊN ĐƯỜNG ghi lại ký ức sinh viên của mình với các giai đoạn: 1. Thi ĐH, 2. Đời Sinh viên, 3. Về Giáo viên, 4. Hành trang bước vào đời. Với các kinh nghiệm và định kiến của bản thân, tôi hy vọng phần nào lột tả được bộ mặt của giáo dục trong vòng 10 năm trở lại đây. Mong rằng ngành GD đã có những biến đổi tốt đẹp hơn, để không SV nào gặp phải những vấn đề như tôi đã từng trải qua!Phần 1. CỔNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CAO VỜI VỢINăm 2001, lần đầu tiền Bộ GD&ĐT thử nghiệm tuyển sinh ĐH giảm xuống còn 4 khối thi: A, B, C, D và mở làm 2 đợt cách nhau khoảng một tuần và tất nhiên chưa có chuyện nguyện vọng 2. Tôi đăng ký thi khối D, vì nghĩ mình chẳng cần phải ôn nhiều.Trước khi thi, tôi chuẩn bị sẵn tâm thế: trượt ĐH thì sẽ đi làm, năm sau thi tiếp, bởi những anh những chị khóa trước tôi, học hành tanh tưởi lắm, mà vẫm rớt ầm ầm. Song ngồi trong phòng thi rồi tôi mới nhủ thầm: thi ĐH chẳng có gì khó, sao mấy người học giỏi hơn mình lại trượt được nhỉ? Ngay từ khi mới thi xong 2 môn của trường đầu tiên (PVBCTT) tôi đã dũng cảm nói với người nhà: Phòng thi có 36 đứa, nếu lấy 5 chắc chắn có tôi (1 chọi 7), nếu lấy 3 cũng có tôi (1 chọi 13), thậm chí nếu lấy 1 đứa thì đó cũng sẽ là tôi (1 chọi 36). Vì không thể tưởng tượng nổi thi ĐH, môn văn thôi mà sao nhiều bạn lôi tài liệu ra chép thế? Nhưng đến đợt thi thứ 2 (ĐHNN) tôi chỉ chỉ mong mình đậu cả 2 trường cho vẻ vang thôi. Thi xong tôi trở về quê, chờ đợi kết quả qua những ngày hè nóng bức.Hơn tháng sau, PVBCTT là một trong những trường có điểm đầu tiên, cậu mợ tôi gọi điện về báo đã nhìn thấy tên tôi trên bảng vàng (gọi vậy cho sang), dặn mẹ tôi chuẩn bị tài nguyên để con gái đi học xa nhà. Rồi đến lúc những trường cuối cùng công bố điểm, tôi nhảy tưng tưng khi xem điểm mình thi vào ĐHNN qua mạng (8+7.5+7, hệ số 2 môn NN là được 31 điểm), tôi tin mình cũng đậu cả trường này khi mà năm thi trước điểm chuẩn chỉ là 23. Vậy mà vài ngày sau niềm kiêu hãnh của tôi tắt lụi khi không ai có thể ngờ điểm chuẩn năm nay cao đột ngột 32,5. Vậy là số phận an bài tôi sẽ làm sinh viên của PVBCTT.Nhưng tôi chờ hoài không thấy giấy báo điểm cũng như giấy báo nhập học, cậu mợ tôi gọi điện nói đã vào phòng tuyển sinh của trường hỏi và được người ta thông báo: Giấy đã gửi, cứ yên tâm về nhà chờ. Đến giữa tháng 8, bị mẹ hối thúc tôi đánh bạo lên trường, vác vẻ lơ ngơ trên khuôn mặt vào gặp trưởng phòng tuyển sinh để hỏi về trường hợp chậm giấy báo của mình. Còn nhớ ngày đó, tôi vừa mới bước vào căn phòng xếp chồng chồng những bó hồ sơ thỏ thẻ đặt vấn đề với vị ‘thầy’ rằng: ‘Em muốn hỏi về trường hợp abc…’, thì ông thầy hỏi ngược lại: ‘Tên là Linh đúng không, giấy gửi hết rồi, về nhà chờ đi, chắc mai nhận được đấy!’. Cả vú lấp miệng em thế nên tôi không biết hỏi gì thêm, đi về như lời ông thầy bảo. Thêm cả mười mấy cái ‘ngày mai’ trôi qua mà giấy báo nhập học vẫn không theo cánh thư đậu trên tay tôi. Gia đình tôi bắt đầu hoài nghi, nhờ dịch vụ xem điểm qua mạng thì họ nói không tìm thấy tên tôi trong danh sách thí sinh, dịch vụ xem điểm qua điện thoại cũng trả lời y như vậy. Cứ như là tên tôi bị xóa sạch khỏi hệ thống… nhưng cậu mợ đã xem điểm, ông thầy cũng đã nói tôi sẽ nhận được giấy báo nhập học. Vậy chuyện gì đang xảy ra?
Ngày các em học sinh nhập trường, mẹ tôi vác cả bộ hồ sơ thương binh, huy chương kháng chiến lên HN, xộc vào văn phòng tuyển sinh của PVBCTT hỏi cho ra lẽ (mẹ tôi hay có chiêu lôi thẻ thương binh ra rồi lớn tiếng hù để thúc các cơ quan Hành là Chính làm việc lắm). Nhà tôi cách HN 100km, nên mẹ đi từ sáng thì đến chiều tối về, mang theo phong bì đựng giấy báo nhập học cho tôi. Mẹ kể: “…thằng cha ‘thầy’ thấy tao định làm ầm ĩ lên thế là mở cặp lấy ra phong bì có đề sẵn tên mày đưa cho. Tao nhìn thấy còn 5, 6 cái nữa, chắc là của mấy đứa ở xa xôi như mày, không nhận được giấy báo đỗ rồi cứ nghĩ là mình trượt”. Mẹ còn bảo, nhìn cái thái độ của thằng cha ‘thầy’ mà muốn trào máu, tính chửi cho nó một trận nhưng nghĩ con mình sau này học trong trường nên không dám gây chuyện bất lợi. Giữa tháng 9 tôi nhập trường kèm theo tâm trạng vui sướng âm thầm vì cho là mình may mắn vì biết đeo bám khiếu kiện.Khi tôi còn học phổ thông, các thầy cô trường huyện luôn giáo huấn “cổng trường ĐH cao vời vợi” nên tôi nghĩ giảng đường ĐH sẽ toàn màu hồng, đời tôi bước vào một trang tươi sáng rạng rỡ (so với những bạn trượt hoặc không được đi học ĐH đó). Song đến khi trở thành sinh viên, sống trong KTX, ngày ngày mài đũng quần trong những căn phòng lớn hơn để chép bài hoặc ngủ, tôi mới nhận ra đó là một môi trường nhiều mảng tối hơn: Kẻ nào nhiều tiền thì nổi bật, sáng chói, ‘dân đen’ thì cứ thế mà đen. Như thể ĐH dạy tôi kiến thức thì ít mà để tôi học về những bất công, tiêu cực thì nhiều.Kết luận:Bạn có thể trượt ĐH vì các lý do:1. Bạn thực sự dốt (rất khó cải thiện)2. Bạn làm tốt bài thi nhưng trong khâu tuyển sinh và chấm thi có tiêu cực (thường ngoài tầm kiểm soát)3. Bạn làm bài cực tốt, nhưng bạn viết quá cẩu thả khiến người chấm thi không nhìn ra được. Đây là trường hợp của người đã ôn môn toán cho mình. Anh này học trước mình 1 khóa, cực siêu toán-lý-hoá, thầy giáo ra đề mình chưa kịp suy nghĩ thì anh ấy đã giải xong. Ai cũng băn khoăn sao người giỏi như thế mà lại trượt ĐH, và mình phát hiện ra là anh ấy giải bài quá nhanh nên ngoáy chữ ‘a’ nhìn như chữ ‘c’ vì luôn thiếu cái ‘móc câu’. (trong trường hợp này chỉ cần viết nắn nót, cẩn thận hơn)4. Lý do cuối cùng, thì chắc là bạn bỏ môn thi hoặc vi phạm quy chế thi thôi!2. Dân đen len lỏi giữa rừng Con ông cháu cha
Trường ĐH nào nhiều con ông cháu cha nhất? (xin viết tắt là CÔCC). Khó mà có thể trả lời chính xác nhưng chắc chắn các nhóm trường đạo tạo chuyên ngành đặc biệt, chỉ tiêu tuyển sinh ít sẽ nằm đầu bảng. Và tất nhiên trường tôi là một điển hình vì mỗi năm đầu vào từ nguồn học sinh chỉ có 200 người.Không ai biết chính xác lớp chúng tôi (những đứa dân đen rặt) có bao nhiêu phần trăm là CÔCC. Năm thứ nhất chúng tôi nghĩ khoảng 65%, và chúng tôi không ngừng truyền tai nhau rằng con nhỏ này chạy vào trường hết 3 ngàn đô, con nhỏ kia chuyển hộ khẩu từ HN lên miền núi để được cộng 3-4 điểm vùng cao, vùng xa mới đậu được vào trường,… Đến năm thứ 2, thứ 3, trong một vài trường hợp ngặt nghèo, chúng tôi lại phát hiện ra thêm những đứa tưởng là xuất thân trắng như mình thực ra lại là con cháu của ông nọ, bà kia cực to, chẳng qua là nó biết cách che đậy khá kín đáo từ đầu. Thậm chí đến tận khi ra trường, tôi vẫn không ngừng nối dài danh sách CÔCC vì những tiết lộ vô tư sau chuyện đã rồi. Kiểu như một cô bạn chung lớp kể hôm thi tốt nghiệp (gồm 2 môn: chuyên ngành và chính trị tổng hợp) không làm được bài, sợ quá gọi điện cho bác là trưởng khoa XYZ, bác bảo yên tâm để bác lo, rồi mới qua trót lọt. Thảo nào hôm đó ngồi chung phòng, cô ấy cắn bút, loay hoay không biết viết gì mà đến khi có kết quả thi, điểm cô ấy cao ngất ngưởng, cao hơn cả một vài người được bảo vệ luận văn. Vậy nên tôi mạo muội kết luận, cái lớp học sĩ số 55 đứa phải có đến 90% là con cháu của các vị đáng kính trong trường hoặc liên quan đến trường.Học chung với các bạn CÔCC thực ra cũng không bất lợi hoàn toàn. Lâu lâu tôi không đủ điều kiện thi học kỳ vì bỏ bài kiểm tra trình hoặc bị đánh dấu bài vì tội quay cóp, trao đổi trong khi thi đều được trắng án, bởi trong danh sách vi phạm có một vài bạn nào đó là con là cháu của một thầy, một cô nào đó có tiếng nói đáng nể với những người ra quyết định phạt. Nên trong bảng điểm của tôi, không có một con số nào nằm ở cột thứ 2, đến nỗi có lần tôi được khen: “Trời ơi, con nhỏ này không phải là sinh viên rồi!”. (Đại ý: Không thi lại không phải là sinh viên đó mà!)Nhưng xuất thân trắng, làm dân đen sẽ đồng nghĩa với những tủi thân tỵ hiềm ghê lắm. Đại loại như: “Sao ngày xưa mình đâm đầu vào trường này làm gì?”, hoặc có lý do để ngụy biện cho thành tích kém cỏi: “Mình đua với tụi CÔCC sao được, điểm có thấp cũng chưa chắc mình dốt”,… Dẫn đến hệ quả là tôi đi học mà thực sự không biết chính xác lực học của mình nằm ở đâu nữa. Có những môn tôi chăm chỉ học, ngời ngời tự tin khi đi thi thì điểm thấp lẹt đẹt, những môn khác không biết chính xác một câu trong giáo trình, viết nhăng viết cuội vào bài thì điểm lại có vẻ chót vót. Nhớ có lần tôi nộp bài tiểu luận (viết bằng tay chứ không có tiền thuê đánh máy như các bạn giàu có khác) và được điểm 9 cao nhất lớp, các bạn học không ngần ngại nói với tôi: “Điểm của cậu cao chắc do các thầy nhầm sang bài của nhỏ Linh BG, vì 2 đứa trùng tên…”. Bên lề chuyện học hành, những vấn đề khác cũng được phân biệt rạch ròi thân thế. Có một lần tôi vi phạm lỗi ứng xử ngoài xã hội, bị thông báo về trường, trước khi xử lý cô phụ trách phòng hành chính hỏi: “Em có là con cháu thầy cô nào không?”. Lúc trả lời: “Không ạ!” đồng nghĩa với việc tôi chuẩn bị sẵn tư tưởng mình lãnh mức án nghiêm ngặt nhất. Ngày đó nếu không vì tôi xảo ngôn, biết lách vào khe hở giữa mối liên hệ giữa nhà trường với bên hành pháp, thì có lẽ đã bị đuổi học.Tôi chỉ có 4 năm ĐH thôi, nhưng đó là quãng thời gian tác động đến nhân cách mạnh mẽ nhất. Tôi tiếp nhận được sự kỳ thị giữa đám thành phố với dân tỉnh lẽ, những ứng xử bất công của giáo viên với các loại hình sinh viên, sức mạnh của đồng tiền và cơ cấu,… hiển nhiên trường ĐH trở thành môi trường méo mó đầu tiên tôi luyện tôi thành công dân như hiện tại. Chấp nhận bất công, học cách giảo hoạt, chứ không phải cố gắng làm một con người chính trực giữ cho cán cân xã hội thăng bằng.

Script has been disabled on your browser, please enable JS to make this app work.
*

Tôi còn nhớ hồi thơ ấu, tụi học trò cấp một, cấp hai chúng tôi khi đi qua các trường đại học với những cánh cổng to cao, thường im ỉm đóng cứ đứng nhìn các anh chị sinh viên trông rất trí thức một cách đầy khâm phục và kính nể. Chúng tôi cũng thường đọc cho nhau nghe hai câu thơ truyền khẩu như là một lời nhắc nhở mình: “Cổng trường đại học cao vời vợi. Mười thằng vươn tới, chín thằng rơi.”Đối với chúng tôi hồi đó, trường đại học là một ước mơ xa xôi nhưng đầy cảm hứng, bởi nó hứa hẹn những chân trời mới sẽ mở ra, những vận mệnh mới sẽ hình thành sau những năm dài miệt mài trên giảng đường.

Nay, giáo dục đại học đã khác xưa nhiều lắm. Trường đại học không còn là một sự chọn lọc xã hội dành cho trí thức trình độ cao nữa. Hầu hết các trường đại học đều mở cửa để đón sinh viên, không chỉ là cửa chính mà còn của hậu, cửa hông, cửa điều khiển từ xa đều được mở hết thông qua các chương trình đào tạo chính quy, phi chính quy, cử tuyển, từ xa…

Người người học tập, nhà nhà học tập để tiến tới xây dựng một xã hội học tập suốt đời. Mục đích mà nền giáo dục nước nhà đặt ra là rất chính đáng, vậy nhưng quá trình xã hội hóa giáo dục đã được thực hiện thế nào để gần đây, trên một diễn đàn chính thống của nhà nước là báo Tuổi Trẻ, người học, người dạy lại phản biện lẫn nhau bằng thứ ngôn ngữ công kích được dùng trên chiến trường thay cho ngôn ngữ nhân văn chốn học đường: trường đại học đang “giết” sinh viên hay sinh viên đang “tự giết” mình? Cố sát hay tự sát trong ngữ cảnh này đều là một thực tế đầy đau đớn, bởi lẽ nó đi ngược lại những nguyên tắc của một nền giáo dục vị nhân sinh.

Nhân đọc nhiều bài viết và ý kiến đa chiều về đào tạo giáo dục đại học phổ cập và tỷ lệ cử nhân thất nghiệp cao ở Việt Nam, tôi xin được đóng góp một vài ý nhỏ từ góc độ của một người nghiên cứu về giáo dục đại học, một giảng viên và một người bạn thân thiết với trò để nhìn nhận vấn đề qua lăng kính của các em.

Giáo dục đại học Việt Nam ở thời điểm hiện tại có một điểm tương đồng với giáo dục đại học Hoa Kỳ, đó là việc hướng đến một nền giáo dục đại chúng. Tôi không so sánh hai mô hình đào tạo đại học này mà chỉ bàn đến một điểm chung duy nhất: “Tính mở.”

Hoa Kỳ có rất nhiều loại hình đại học, từ các trường chọn lọc nhất theo định hướng nghiên cứu đến các trường nhập học tự do. Khoảng 40% sinh viên ở Hoa Kỳ bắt đầu từ các trường cao đẳng cộng đồng và các trường đại học không chọn lọc dành cho học sinh tốt nghiệp phổ thông, có năng lực thấp hoặc chưa có định hướng rõ ràng cho nghề nghiệp tương lai. Đây là cơ hội để sinh viên “thử” một loại hình đào tạo ít đòi hỏi về trình độ trước khi có một sự lựa chọn nghiêm túc để tiếp tục đầu tư thời gian và tiền bạc ở các trường đại học có uy tín, đào tạo bốn năm hoặc dài hơn và thường khắt khe về các tiêu chuẩn tuyển sinh để đảm bảo chất lượng đầu ra.

Để dễ hiểu, bạn hãy hình dung giáo dục đại học Hoa Kỳ có hình miệng phễu: mở rộng đầu vào và thắt chặt đầu ra. Trên bước đường xã hội hóa giáo dục đại học, Việt Nam cũng cung cấp nhiều loại hình đào tạo và nhiều trường đại học mới ồ ạt ra đời, hồ hởi đón nhận các em học sinh vừa rời ghế phổ thông và gắn cho các em một cái mác mới: Sinh viên đại học.Đáng nói hơn, các em nào năng lực thấp không qua nổi kỳ thi tuyển đại học nhưng phụ huynh có khả năng thì lại được gắn một cái mác khác “oai” hơn: “Sinh viên một số trường đại học và viện đào tạo quốc tế với chuẩn đầu vào là điểm tuyển sinh dưới điểm sàn.” Điều đáng nói ở đây là ở Việt Nam, đã được gọi là sinh viên thì hầu hết phải tốt nghiệp đại học, dù con đường đi có dài ngắn khác nhau.

Để dễ hiểu, bạn hãy hình dung giáo dục đại học Việt Nam gần giống hình lăng trụ tròn: đầu vào và đầu ra gần như bảo toàn về số lượng. Vậy thì rõ ràng các trường đại học đâu có “giết” sinh viên trên giảng đường? Tuy nhiên, với cách đào tạo này, các em lại gián tiếp bị “giết” trên một chiến trường khốc liệt khác là thị trường lao động với những quy luật chọn lọc và đào thải của nó.

Tôi lại nhìn nhận vấn đề từ góc độ một giảng viên để xem tôi và đồng nghiệp có “giết” sinh viên không.Tôi đọc một nhận xét của một đồng nghiệp trên báo, rằng thầycực ghét kiểu tư duy kiểugiảng viên phải nhai cơm rồi mớm cho sinh viên, người chỉ biết nuốt mà đôi khi cũng không hề biết cơm có ngon không, rất ít người tự mình gắp lấy thức ăn và tự nhai và càng ít người biết tự chọn nguyên liệu mà thầy cô đã cung cấp, rồi tự chế biến món ăn cho chính mình…Tôi thấy buồn.

Khi những thầy cô giáo đã ghét, đã có định kiến về học trò của mình như thế, làm sao chúng tôi có thể làm tốt được nhiệm vụ của mình là truyền đạt cho các em tri thức? Đành rằng không phải sinh viên nào vào trường đại học cũng có thái độ học tập nghiêm túc, nhưng nhận định rằng rất ít người tự giác học tập thì cũng là một sự khái quát vội vã và không công bằng với các em.

Xem thêm: Cách Đăng Ký Thẻ U22 Cgv Online, Nhập Hội U22

Sinh viên cần những người dẫn đường có khả năng truyền cảm hứng để các em tìm một lối đi, vậy giáo viên đừng nên tự cho mình là bảo mẫu bị bắt buộc phải chăm bẵm những đứa trẻ hư đốn và lười biếng.Xin giáo viên đừng “giết” tình thầy trò và trách nhiệm bằng những suy nghĩ vắng bóng tình thương yêu.Tôi lại nhìn nhận vấn đề từ góc độ của học trò tôi, thông qua lời các em tâm sự.

Để có một chỗ ngồi ở giảng đường, cha mẹ của các em phải lao lực nhiều đóng cho con tiền học phí, bởi mức sống trung bình của nước ta nói chung vẫn thấp. Tuy nhiên, tình trạng các em đến lớp không học được nhiều hoặc không học được gì do giáo viên năng lực kém và giáo viên bỏ lớp không báo trước không phải là hiện tượng cá biệt.

Bản thân tôi cũng không thể biện hộ được khi các em than phiền các trường hợp thầy chấm điểm theo kiểu “đo gang” “đọc lướt, cho điểm vừa phải” bởi tôi biết tình trạng này có tồn tại.Và thực tế xã hội đã cho thấy một tỷlệ rất lớn các cử nhân có đến trường, có bằng nhưng không có việc làm.

Vì bức xúc, các em cũng có những hành xử không đúng mực: gọi thầy cô bằng ông này bà nọ, thể hiện sự vô ơn và có khi sỉ nhục thầy cô ở nhiều ngữ cảnh khác nhau. Các em cũng “giết” tình yêu nghề của thầy cô giáo. Nhưng phân tích để chỉ trích nhau thì có ích gì không? Tại sao chúng ta không nghĩ một cách nào đó để thay đổi kiểu tư duy “chiến tranh” về nền giáo dục của nước nhà?

Tôi nghĩ chúng ta nên nhìn nhận và vận hành nền giáo dục theo cơ chế thị trường. Chữ “thị trường” ở đây không có nghĩa là một môi trường bát nháo người mua kẻ bán để làm đảo lộn hết mọi giá trị của nền giáo dục “tôn sư trọng đạo”. Tính “thị trường” sẽ điều tiết, hướng dẫn các bên liên quan thực hiện đúng chức năng của mình theo quy luật cung cầu.

Các trường đại học nên được phân tầng rõ ràng về chất lượng và có trách nhiệm sản phẩm của mình, đừng bán cái mình có; hãy bán cái thị trường cần. Đừng duy trì những chương trình đào tạo lỗi thời đang có sẵn; hãy nhạy bén với thị trường lao động để cập nhật những kiến thức, trang bị những kỹ năng có tính áp dụng thực tiễn cho sinh viên.

Các giáo viên nên xem học trò là khách hàng để làm tốt nhiệm vụ của mình. Ngành giáo dục cũng là một ngành dịch vụ, nơi những ứng xử, giao tiếp với khách hàng là một yếu tố quan trong để tạo nên thành công và sự hài lòng.

Nói cho cùng, lương của giáo viên một phần cũng từ nguồn học phí của phụ huynh sinh viên đóng góp trên cơ sở chia sẻ chi phí của chính sách xã hội hóa giáo dục, vậy nên giáo viên cũng nên cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình vì trách nhiệm và vì lòng tự trọng nghề nghiệp.

Các sinh viên cũng nên là một khách hàng khôn ngoan và có một thái độ đúng khi lựa chọn một sản phẩm giáo dục. Các em đừng lựa chọn một trường học, một ngành học theo hiệu ứng đám đông vì đến thời điểm tốt nghiệp, nhu cầu của thị trường đối với một ngành từng rất được ưa chuộng có thể đã bão hòa.

Các em đừng đổ lỗi hoàn toàn cho nhà trường khi gặp phải một môi trường học tập không tốt, bởi theo luật thị trường, người mua phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Đây là nguyên tắc phổ biến trên thế giới mà tiếng La Tinh gọi làCaveat Emptor(tạm dịch: Xin người mua hãy cẩn trọng).

Tôi thực tâm mong rằng chúng ta hãy biến chiến trường giáo dục thành một thị trường lành mạnh, để xã hội tương lai sẽ phồn thịnh hơn với những chủ nhân có năng lực, được đào tạo từ những định hướng đúng đắn và bởi những người thầy, người cô có tâm huyết và có tình thương.